*Bài viết này đã được viết lại vì khi thay đổi hosting lỡ backup bản cũ nên mất bài kia rồi.
Đến khi nhập viện, ba mình vẫn trấn an con trai và bản thân ông là chắc không phải ung thư đâu. Bác sĩ họ cũng nghi vấn khi nhìn thấy kết quả lúc hiện lúc mờ, nên họ nói mình đưa ba qua bệnh viện Hòa Hảo để nội soi lại vì máy móc bên đó là tiên tiến nhất. Chiều đó mình đưa bà về nhà nghỉ ngơi và hôm sau dậy thật sớm để đi đến Bệnh Viên Hòa Hảo, Quận 10.
Quá trình nội soi cũng xong dù hơi tạp nham do đông đúc, vết loét vẫn có còn kết quả sinh thiết thì chờ 2 ngày mới có. Mình chở ba về, và ba có nói thèm ăn phở … lúc đó mình cũng sợ ăn thịt đỏ thì tế bào ung thư dễ phát triển hơn nhưng thôi mình vẫn chiều ông và 2 ba con ghé vào tiệm phở Hiền ở Quận 1 ăn xong về nhà nghỉ ngơi.
2 ngày sau kết quả cũng có, không còn nghi ngờ gì nữa ba mình đã bị ung thư dạ dày. Lập tức bác sĩ cho tiến hành chụp CT, MRI và các xét nghiệm để chẩn đoán giai đoạn. Do không có bướu mà chỉ vết loét nên dự đoán ban đầu khá khả quan là ở giai đoạn 1, tuy nhiên những vết viêm lỗ ở xương khiến mình rất sợ tình trạng di căn (mọi người có thể xem lại tập 1). Và kết quả ba mình bị di căn xương khắp cơ thể, thật sự đến giờ mình vẫn không hiểu được tại sao nó lại ăn sâu đến như thế và chẩn đoán là giai đoạn 3 đầu giai đoạn 4.
Theo như đúng ra khi di căn thì không nên đụng dao kéo, nhưng bác sĩ trưởng khoa vẫn khuyên mình cho ba mổ vì sợ nó sẽ di căn lên các bộ phận khác trong cơ thể. Sau khi hỏi ý kiến ba thì ba có nói “tùy con quyết định, ba tin ở con”.
Và mình đã quyết định cho ba mổ, vì cứ nghĩ còn nước còn tát … và thú thật đây là quyết định khiến mình hối hận tới bây giờ vì sức khỏe ba mình xuống dốc không phanh từ khi mổ.
CON BIẾT BA KHÔNG TRÁCH CON, CON CŨNG ĐÃ CỐ GẮNG HẾT SỨC CÓ THỂ TRONG KHẢ NĂNG. NHƯNG CON VẪN KHÔNG THỂ TỰ TRÁCH BẢN THÂN MÌNH VÌ QUYẾT ĐỊNH NÀY.
Sau khi chuẩn bị các bước xác nhận, kí biên bản cam kết đồng ý thì ba mình bắt đầu được tiến hành các giai đoạn tiền phẩu thuật. Dự kiến sẽ cắt 1/2 bao tử và nạo hạch, phương pháp mổ nội soi và tùy theo tình hình trong ca mổ sẽ tính tiếp. Khi đẩy ba vào phòng mổ mình thấy ba run, ai cũng vậy mà … phòng mổ thì lạnh và bản thân như cận kề cái chết thì ai mà không sợ, nếu là mình sợ mình không nói nên lời.
Ca mổ khá lâu, gần 6 tiếng đồng hồ. Trong lúc đó mình đi ngủ, 1 phần cũng mệt sau 1 thời gian thức khuya dậy sớm, 1 phần mình có linh cảm trong giấc mơ thần thức của mình có 1 năng lực đặc biệt để đồng hành cùng ba. Khi điều dưỡng nói mình ra nhận ba vào phòng hồi sức, mình liền chạy ngay ra để gặp ba, một cảnh tượng ám ảnh mà mình không thể quên.
Dự kiến ba mình sẽ nằm 3 ngày ở hồi sức, sau đó có thể rút được các dây nhợ ở người và bắt đầu ăn cháo loãng để hồi phục.
Cũng may là ba mình hồi phục nhanh, nhưng cơn đau xương nó lại càng dữ dội hơn vì vết mổ làm ba mình yếu đi. Nhưng dù gì cũng phải tịnh dưỡng cho vết mổ hồi phục đã. Khi ba dần tỉnh lại, ba có nói với mẹ:
“QUA 2 CA MỔ TRONG 1 THÁNG, ĐAU XƯƠNG, ĐAU TRĨ, ĐAU NHIỀU THỨ THÌ CHẮC CUỘC ĐỜI BA BAO NHIÊU NỔI ĐAU LÀ ĐỀU TRẢI QUA HẾT RỒI”
Nghe xong câu nói này mình khâm phục nghị lực của ba, dù bình thường ba là một người rất hiền lành. Nhưng phải rất bản lĩnh mới có thể đương đầu được. Và tới bây giờ khi mình có những khó khăn gì, mình cũng tự nhủ những cái mình trải qua chưa bằng 1 phần mà số phận bắt ba phải chịu lấy.
*Chap kế tiếp: Quá trình hồi phục và giai đoạn hóa xạ trị