© 2022 Scott Do’s Blog Created by The Story Communication

CHAP 9: CON KỂ BA NGHE (P1)

Nhanh thật, sắp gần 1 năm ba rời xa con và gia đình để bắt đầu một cuộc sống mới ở thế giới khác. Tầm này năm ngoái ba con mình vẫn đang đều đặn xử lí những cơn ói, tê chân, vết loét sau lưng ,… và đều đặn 3 tuần vào hóa trị 1 lần khi trời trở lạnh dần. Dù những kỉ niệm của ba con mình cũng dần sẽ mất đi theo thời gian nhưng hình ảnh ba, giọng nói ba, và những gì ba làm cho con mãi sẽ không bao giờ phai mờ.

 

Con vẫn nhớ lại khi ba biết mình bị bệnh, ba con mình hay nói với nhau “cả đời ba vì mẹ vì con, hết mình vì gia đình, còn với người ngoài ba cũng sống rất tốt và hay giúp người nhưng sao lại như thế này, chắc do kiếp trước ba làm gì sai nên kiếp nay phải trả”. Từ lúc ba bệnh xong ba ít nói hẳn, cũng không muốn giao tiếp với ai ngoài con, ba cũng cảm thấy bản thân là gánh nặng cho gia đình, … nhưng con vui vì ba vẫn luôn tin tưởng con, từ những quyết định về mổ hay thuốc, ba vẫn hay nói đùa “ba mà có tiền ba cho con hết” – lúc đó con nói ba là “ba chỉ cần khỏe thôi, tiền với con không còn quan trọng nữa rồi”.

 

Nhớ lại hồi đó, ba con mình hay nhậu với nhau, vui ba nhỉ. Tối khi ba bắt đầu đi làm về là gọi hỏi nhậu không, ba mua về lúc thì chân gà, lúc thì bắp xào, lúc thì cút chiên, … kèm 4 lon bia và 2 ba con ngồi cụng ly dù ba không nói gì. Ba thì coi TV, còn thì lướt điện thoại xong rồi ngủ. Cứ thế tuần nào cũng 2 3 lần.

 

Con hơi tiếc vì khi ba mất rồi con mới bắt đầu đọc kinh, nếu con đọc sớm hơn thì con có thể chia sẽ được với ba một vài quan điểm, khi đó có thể ba sẽ nhẹ nhàng hơn, đỡ sợ hơn khi cận tử. Con biết ba vẫn bản lĩnh, vẫn luôn quan niệm “ai rồi cũng trở về cát bụi” nhưng ba vẫn tiếc khi không thể sống lâu hơn cùng gia đình, con biết ba sẽ không an tâm phần nào vì tính con vẫn ẩu, bé Ngọc vẫn chưa trưởng thành, mẹ thì lại không lanh lợi được như ba – dù mọi thứ vẫn sẽ oke thôi nhưng con biết ba luôn cầu toàn như thế.

 

À mà từ khi ba mất thì Ngọc nó trưởng thành lắm, phụ mẹ việc nhà, biết làm biết ủi đồ, xử lí những thứ trước kia nó chẳng bao giờ đụng tay. Mẹ với nó thì có vẻ đã ổn, chỉ có con vẫn còn mắc kẹt, loay hoay và vẫn nhớ về ba mỗi ngày.

 

Trước đây con chẳng ganh tị với ai, vì con tự tin con có một gia đình rất hạnh phúc, tuy không khá giả nhưng ba mẹ chưa bao giờ để con và em phải đói hay thua con nhà người ta ngày nào. Nhưng bây giờ con lại rất ganh tị với khi thấy gia đình người khác có ba, có bố, … nhìn họ con lại nghĩ còn cũng từng có như thế.

 

Bây giờ con mà thấy ai bị bệnh giống ba, thì con lại rất xúc động. Vì ba con mình đã trải qua và biết căn bệnh này nó tệ như thế nào, nó như 1 án tử mà chỉ có 1-2% cơ hội vượt qua. Đến giờ con cũng không biết là những cái con quyết định hồi xưa là đúng hay sai, nó có đưa ba xa con nhanh hơn không nữa …

 

Scott Do

Scott Do

Business Man l Managing Director l Marketer l Investor l Crypto Man