© 2022 Scott Do’s Blog Created by The Story Communication

CHAP CUỐI: CON TỰ HÀO LÀ CON CỦA BA

Sau khi ăn Tết xong, đi bệnh viện bác sĩ bảo chỉ số trong máu tăng cao bất ngờ. Lúc đó mình và ba cùng nghe nhưng có vẻ cũng quen rồi nên cũng không bất ngờ gì. Sau đó 2 ngày về nhà, mình đang trên công ty thì mẹ gọi nói ba khó thở, mình tức tốc chạy về nhà và đưa ba vào bệnh viện. Thật ra ngày này mình đã chuẩn bị tinh thần gần 1 năm nay, cái gì nó tới thì nó sẽ phải tới. Cái hẹn của thần chết tới đưa ba mình đi cũng đã gần kề.

 

Vào tới bệnh viện, vì là chuyển giao giữa các bang nên bác sĩ mới sợ trách nhiệm, đứng càm ràm trong khi ba mình khó thở. Thề lúc đó mình chỉ muốn đấm chết nó ngay tại chỗ, nhìn bệnh nhân khó thở mà vẫn dửng dưng vì sợ trách nhiệm. Nói thật thì mình cũng không muốn để bụng mấy chuyện này làm gì, vì ba mình cũng đã mất rồi nhưng cay thì vẫn cay.

 

Sau khi thở máy oxy và truyền nước biển thì ekip bác sĩ cũ cũng đến, ba mình bị tràn dịch màn phổi mà dịch ung thư thì không tiêu biến được. Rút ra nó cũng sẽ đầy lại mà rất đau đớn thể xác, nghe tới đây là mẹ mình gần như khóc ở bệnh viện. Mình vẫn giữ bình tĩnh vì mình biết giờ mình mà gục thì không còn ai lo nữa.

 

Mình vào nói nhẹ với ba: “Ba ơi, giờ dịch màn phổi tràn, mà rút ra nó cũng đầy lại đau đớn lắm. Hay mình về nhà nha ba”

Ba mình sau khi nghe cũng hiểu ngày ra đi cũng phải tới: “Về nhà đi con”

 

Và thế là lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác cụm từ “bệnh viện trả về” nó là như thế nào, cảm giác ngồi trên xe cấp cứu, đưa về, chuẩn bị bình oxy để thở, … mọi thứ chỉ thấy ở gia đình người khác hoặc trên phim chứ mình chưa bao giờ nghĩ nó sẽ xảy ra với gia đình.

 

Khi về nhà thì ba mình cũng vẫn nuôi hi vọng được sống, mình cũng check hết tất cả bệnh viện về tình trạng này. Nhưng thật sự ai cũng khuyên là không nên vì rất đau về mặt thể xác, mà cũng có thể đi nhanh hơn. Một điều may mắn là ba mình gần như không bị cơn đau ung thư hành hạ, không cần dùng đến Morphine. Ba mình cũng gặp được tất cả người thân muốn gặp, cũng hoàn thành nguyện vọng được chôn cạnh những người thân, cũng gần như không còn đắn đo gì trước khi rơi vào tình trạng không còn tỉnh táo.

 

Đêm đó ba mình gọi mình trở mình liên tục, vì ngắt giấc ngủ nên mình cũng hơi khó chịu không hiểu lí do vì sao ba mình đòi trở mình hoài. Sáng hôm sau thì ba gần như không còn cử động được gì nữa, chỉ có thể mở mắt và cũng không còn nói chuyện được. Mình có nói ba:

 

“Ba cứ an tâm nha, tối con thức canh ba, sáng chiều thì có mẹ cùng các cô các bác chăm ba, ba đừng sợ gì nha”.

 

Ba mình khẽ gật đầu và yếu dần, mất vào ngày 25/3 dương – 4/2 năm nhuần. Kết thúc một cuộc đời chỉ có một hối tiếc duy nhất là không được sống lâu hơn với gia đình, vợ con, chưa được thấy anh em mình lập gia đình và ẳm cháu.

 

Tròn 1 năm ngày ba mất tính theo lịch âm, gia đình cũng dần quen với việc không còn ba, con dần cũng tỉnh táo hơn sau cú shock đó. Và chúng ta sẽ hẹn tái hợp là một gia đình ở một thế giới khác ba nhé.

 

Mãi thương và nhớ ba Phúc. Những bài viết này sẽ được lưu mãi cho con cháu biết tụi nó từng có một ông nội/ngoại/cố tuyệt vời như thế nào.

Scott Do

Scott Do

Business Man l Managing Director l Marketer l Investor l Crypto Man