© 2022 Scott Do’s Blog Created by The Story Communication

CHAP 7: BA MÌNH LÀ NGƯỜI NHƯ THẾ NÀO ? (P1)

*Đáng ra hôm nay mình sẽ viết về 1 tháng cuối cùng của cuộc đời ba, trước khi ba mất. Nhưng mình nghĩ mình sẽ viết nó vào tháng tròn 1 năm ngày giỗ của ba, và cũng là chap cuối cùng trong hành trình này.


 

Ba mình là một người như thế nào ? 

 

Một người đàn ông khổ từ nhỏ, vì ông ba nội mình mất sớm và phải ở với bà dì (dì này được ông bà nội mình nhận về khi loạn lạc chiến tranh). Nhà có khá nhiều anh chị em, ba mình đứng thứ 5 và còn 3 người em. Nói chung cuộc sống sau giải phóng cực khổ và vất vả như thế nào thì chắc các bạn cũng được nghe người đi trước kế lại khá nhiều.

 

Từ nhỏ các anh em trong gia đình đã phải vừa đi học, vừa đi làm bán vé số để kiếm tiền mưu sinh. Cuộc sống vất vả là thế, học hết lớp 9 thì ba mình đi làm sau đó đi nghĩa vụ quân sự, về làm công nhân ở công ty dệt Việt Thắng và sau đó gặp mẹ mình. Cuộc sống khá êm đềm cho đến khi mình học lớp 3, ba mình bị một biến cố và bị buộc phải xin nghỉ việc.

 

Lúc đó nhà mình cũng vừa phải mua, xây nên gần như kinh tế gia đình cạn kiệt. Ba mình chỉ còn cách đi chạy xe ôm rong ruổi ngoài đường, vì không có bến nên ba mình phải đi dò dò hỏi khách vãng lai. Mình nhớ mãi ngày hôm đó khi nhà không còn tiền, chẳng mượn được ai và sáng đó ba đưa mình đi học có nói: “con chịu khó nhịn sáng nay, trưa về ba chạy xe có tiền rồi ăn bù nha”. Với một đứa mới 8 9 tuổi lúc đó cũng thích chơi game, nhịn ăn sáng để chơi thì mình thấy cũng bình thường và buổi trưa đó về bữa trưa của mình là cơm và 1 dĩa xu hào xào – không thịt, không cá và vỏn vẹn 1 chén nước tương để chấm bên cạnh. Kí ức đó ghim thẳng vào đầu mình, mình nhận thức được sự khó khăn của gia đình  nhưng ba mẹ vẫn dành cho mình những gì tốt nhất.

 

May mắn là sau đó thì chú mình cũng giúp ba mình có bến đậu, ngay trước trường Nguyễn Đình Chiểu ở gần chợ Bà Chiểu. Nhưng vì ba mình vào sau nên chỉ được làm tài phụ, là người ta đi 2 tài thì ba mình mới được đi 1 tài , sau này khi chú mình đi chỗ khác sống thì nhường tài chính lại cho ba mình. Hồi đó có Grab thì đỡ quá …

 

Kinh tế nhà mình hồi xưa chỉ đủ ăn, có khi khó khăn nếu có ốm đau. Ba mẹ mình phân rõ trách nhiệm, ba mình chạy xe mỗi ngày thì tiền làm ra để ăn và sinh hoạt còn mẹ mình thì sẽ là tiền học, điện nước và … đóng lãi. Vào những ngày mưa không có khách đi thì món ăn quen thuộc của nhà mình là bắp cải luộc chấm nước mắm dầm trứng luộc hoặc thịt kho thơm, hồi đó ăn ngán đến nổi mình ám ảnh luôn. Bây giờ có muốn ăn lại thì cũng không được hehe …

 

Cuộc sống tuy vất vả nhưng bù lại ba mẹ mình rất yêu thương nhau, yêu thương con cái, yêu thương gia đình. Ba mẹ mình chắc suốt khoảng thời gian 8 9 năm chỉ mặc đồ cũ người ta cho, hoặc đồ chợ rẻ tiền nhất có thể chứ không dám sắm gì mới nhưng 2 đứa con thì không thiếu thốn bất cứ thứ gì, vào năm học hoặc Tết là đều có đồ mới mặc. Ba mình cũng rất ít khi chi tiền vào ăn nhậu, dù thích nhậu nhưng ai bao thì nhậu chứ tiền bạc để lo hết cho gia đình.

 

Ba mình cũng không bao giờ đánh con cái, số lần đánh con chắc đếm trên đầu ngón tay nhưng kiểu chỉ dùng tay đánh đít chứ chưa bao giờ đánh vào mặt hay dùng cây đánh bao giờ. 

*Chap kế tiếp: Phần 2 mình sẽ kể chi tiết hơn thêm về sự ảnh hưởng của ba với mình nhé.

Scott Do

Scott Do

Business Man l Managing Director l Marketer l Investor l Crypto Man