© 2022 Scott Do’s Blog Created by The Story Communication

K175 – CHAP 5: Biến chứng cuối cùng

Sau khi vào hóa trị đợt đầu thì ba khá ổn, chỉ bị nôn ói chút  và đi đứng cũng ổn định. Cơn đau cũng được kiểm soát triệt để, mình bắt đầu mơ về viễn cảnh sẽ chiến thắng trong cuộc chơi này. Mình cũng bắt đầu theo dõi ba sát hơn, gần như dọn về nhà ở hẳn và dành nhiều thời gian bên ba hơn. 

 

Đợt hóa trị thứ 2 cũng đến, nhưng đợt này lại phải tạm hoãn vì khi đến ngày vào thuốc ba lại bị Zona thần kinh, nổi rất nhiều mụn nước ngứa. Nguyên nhân có thể do thuốc hóa xâm lấn tổn hại thần kinh khá nhiều nên buộc phải dời lại đến khi chữa xong bệnh Zona. Trước 3 ngày trở lại tái khám thì ba mình đột nhiên sốt cao, đi vệ sinh cũng khó khăn hơn, khác với đợt trước là gần như mình xi mãi mà vẫn không thể tè được.  Và sau đó phải vào viện bằng cửa cấp cứu.

 

Tại đây thì ba mình được gắn sonde tiểu , bác sĩ chẩn đoán là di căn xương đã ăn vào cơ hoành nên không còn cảm giác tiểu tiện. 2 tuần tiếp đó là liên tục các xét nghiệm nhưng vẫn không thể nào kiếm được nguyên nhân ba mình bị sốt, và ngay lúc đó mình lại bị covid phải ở nhà 1 tuần không thể chăm ba tại bệnh viện. Và khi đó biến cố xảy ra, ba mình không còn đứng được.

 

Bác sĩ cũng xạ gấp 1 mũi cấp cứu để cứu vãn tình hình, nhưng chân ba mình chỉ nhúc nhích chứ không thể còn đứng được nữa. Ba mình rất buồn và gần như suy sụp, nghĩ đến cảnh phần còn lại phải nằm trên giường và mọi sinh hoạt phải phụ thuộc vào người nhà … nhưng trong cái rủi cũng có cái may là sau khi ba mình bị liệt thì không còn cảm giác đau xương, cũng hết hẳn cơn sốt. Trở lại khỏe khoắn như trước đó, đôi chân thì có cảm giác và nhúc nhích được nhưng không thể đứng. Lúc đó mình cũng vừa hết covid, quay lại bệnh viện và nói với ba: 

 

“Ba an tâm, không phải lo nghĩ, con dọn dẹp hết cho ba. Dăm ba cái phân hay nước tiểu này bình thường”.

Khi gần như các triệu chứng đã hết, thì bắt đầu hóa trị tiếp và ba mình được xuất viện sau gần 1 tháng ở phòng bệnh. Về nhà cảm giác rất thoải mái cho cả gia đình, dù ba không còn đi được nữa nhưng gần như cả gia đình rất vui vì ba không còn đau và sốt. Mọi người thay phiên nhau chăm sóc  và tịnh dưỡng bồi bổ cho ba. Riêng mình thì vẫn nuôi hi vọng cùng ba đi lại được, nên mỗi ngày mình đều dành 2 lần sáng – chiều để tập vật lí trị liệu cùng ba, không bỏ ngày nào với hi vọng sẽ có thể khôi phục lại. Nhưng rất tiếc là không có phép màu nào xảy ra cả.

Những bữa cơm bệnh viện đối với mình là rất ngon lúc đó

Vì nằm quá nhiều nên ba mình có vết loét điểm tì, vết loét này điều trị cực không kém gì điều trị ung thư. Và cũng bởi thiếu kinh nghiệm nên vết loét ngày càng to ra và đến khi tìm được cách chữa lành thành công thì ba lại rơi vào giai đoạn yếu.

 

Tuy nhiên giai đoạn này cũng là giai đoạn hạnh phúc, gia đình mình bắt đầu quay trở lại công việc và cuộc sống ổn định hơn cùng ba. Và chưa bao giờ gia đình ngừng nuôi hi vọng ba sẽ hết bệnh và trở lại đi đứng được, một lời hứa du lịch mà mình còn chưa kịp làm với cả gia đình.

 

*Chap kế tiếp: Chuỗi ngày hạnh phúc trong thời gian chiến đấu

Scott Do

Scott Do

Business Man l Managing Director l Marketer l Investor l Crypto Man